Xem tiếp Thơ1 | Xem tiếp Thơ2 | Xem tiếp Thơ3



CHÀO NGUYÊN XUÂN

Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước, miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng:

Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người.

Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con
Thưa rằng: những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau.

Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng: bạc mệnh xin kham
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây.

Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu.
Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà

Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đương đợi bước ai đi vào

Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân.

Bùi Giáng


VẾT CẮT XUÂN

Tôi dẫm mùa đông dưới gót chân
Sầu tôi vết cắt vẫn chưa săn
Bùn rong rễ mốc, hồn cây mục
Một mặt trời in đỏ dáng xuân

Tuổi đã mù trơ, gió đã yên
Cành rêu thơ dại, cổ tay mềm
Biển xa cát gạn cuồng lưu rút
Trôi hết đâu rồi tuổi thiếu niên

Tôi ngó hoài trên váng đá xanh
Hào nghêu dần nhấm hết tên anh
Nhìn coi, đó, nụ cười xa lạ
Bờ bãi nằm nghe biển giật mình

Nhã Ca


BÔNG HOA ĐỎ

Xuân xưa chưa theo chồng
Hồn như vuông lụa nhỏ
Anh đến từ phương xa
Đặt vào bông hoa đỏ.

Em gói hoa vào lòng
Sợ hương bay theo gió
Ngờ đâu hoa có gai
Rạch hồn vuông lụa nhỏ.

Như xuân không trở lại
Anh đến rồi anh đi
Để mặc em ngơ ngẩn
Nhìn vết thương dậy thì.

Hạ về em nức nở
Thu sang gió ngập phòng
Gấp hồn như gấp lụa
Mùa đông em sang sông.

Tháng năm tàn như mộng
Chảy một giòng sóng đời
Anh trở về đòi lại
Bông hoa anh bỏ rơi

Anh ơi hoa đã héo
Vết thương xưa đã lành
Vuông lụa chồng em giữ
Không còn gì cho anh.

Trần Mộng Tú


SƯƠNG ĐÊM NAY

em đứng trong sương mù
vẫy người tình chung lại
ta ngây dại qua đây
hồn tan cùng trăng nước

hồn tan cùng bóng mây
còn nỗi sầu cô quạnh
cây lá đứng một mình
rưng rưng hàng lệ nhỏ

tiếng chim đêm như câm
nghẹn sầu nơi cổ họng
nghĩ trời đất vô tình
một mình nghe lệ mặn

em đứng trong sương mù
hoài hoài như thủy tán
âm dương trong đời sống
cõi chiều như rêu phong

đã khuya như giấc mộng
đã tàn như lệ câm
chờ tiếng đêm hoang phế
chờ nỗi sầu mênh mông

Kiêm Thêm


BIỆT LY

Em theo mây gió anh ơi,
Em đi đi mãi vào nơi vô hình.
Yêu anh trên bước phiêu linh,
Để lòng bớt khổ, để tình bớt đau

Lòng anh là một con tầu
Đón em giữa bến u sầu phải chăng?
Gặp anh em nhớ hôm rằm,
Mất anh em bắt chị Hằng thường em!

Đời em như giấc cô miên,
Mất anh là mất cả niềm yêu thương.
Thơ em anh ướp đầy hương
Tình em anh giữ về phương nào rồỉ

Đời em còn một anh thôi,
Nếu ngày ly biệt là đời em tan!
Thương hoa chớ để hoa tàn,
Yêu ai chớ để đoạn tràng riêng ai!

Mai Đình


TÌNH CHÚNG MÌNH SẼ ĐƯỢC VẼ LÊN TRANH

Chết đi anh cho em được ngồi bên mộ
Cho nước mắt hồng chảy thấm xuống thịt xương
Xin hãy chết đi trong một chiều bão tố
Cho suốt đời vũ trụ khoác thê lương

Nếu anh chết em sẽ ở gần anh mãi
Mỗi chiều về sẽ đốt nén hương xanh
Nghĩa trang tím bước hoàng hôn chậm rãi
Em gục đầu và sẽ gọi tên anh.

Anh còn sống là mình còn xa cách
Vì cuộc đời hay ghét kẻ yêu nhau
Vì hạnh phúc phải xây trên nhiều thử thách
Xã hội điên cuồng, nhân loại ngợp thương đau.

Anh chết đi để cho mình gặp lại
Trong giấc mơ anh sẽ đến tìm em
Em sẽ siết anh trong vòng tay và mãi mãi
Ngạo với thời gian, ánh sáng và hương đêm

Nếu anh chết em sẽ là màu trắng
Vành khăn tang buộc mớ tóc mong manh
Ta sẽ yêu nhau, yêu nhau trong hoang vắng
Tình chúng mình sẽ được vẽ lên tranh.

Minh Đức Hoài Trinh


LỜI CÁM ƠN

cám ơn Mẹ những lời ru dịu ngọt
lời ru con mang vần điệu ca dao
quê hương đẩm lời núi sông tình tự
mãi ngàn năm trong hơi thở dạt dào,

cám ơn Cha những đòn roi thuở nhỏ
dạy cho con trong ứng xử cuộc đời
luôn trung thực không tham lam ích kỷ
sống vì người với tất cả niềm vui,

cám ơn Thầy dẫn con vào trí thức
nhìn cuộc đời bằng đôi mắt khoan dung
đem hiểu biết cho nhau trong cuộc sống
yêu non sông dòng Việt sử oai hùng,

cám ơn Em suốt cuộc đời tình nghĩa
mấy mươi năm chia cay đắng ngọt bùi
bao gian khó vẫn không làm phai nhạt
tình vẫn nồng nhu thuở tuổi đôi mươi,

cám ơn Ðời, dẫu cho nguời thù hận
cám ơn bạn bè với những yêu thương
xin cám ơn, xin cám ơn tất cả
dìu nhau đi trong cõi sống vô thường.

Mạc Phương Ðình


BÀI THƠ CHÚC XUÂN

Xuân gửi tặng nhau một chữ Thương
Để sau bù đắp cuộc vô thường
- Ân cần, trân quý khi còn gặp
Biết vẫn còn chung một đoạn đường!

Xuân, chúc người thương một chữ Hòa
Đời không thuận ý hãy cho qua
Phiền giận, riêng mình ôm mối khổ
Thanh thản khi lòng niệm thứ tha.

Xuân, chúc mọi người nhớ chữ Tâm
Để cùng sống đẹp đến trăm năm
Thiên đàng, địa ngục.. từ Tâm tạo
Hỷ, Xả, Từ, Bi, xóa lỗi lầm.

Xuân, chúc mọi người một chữ An
Giữa đời luôn biến động, gian nan..
- Bình an khó gặp nơi trần cảnh
Về kiếm trong ta, sống nhẹ nhàng..

Xuân, chúc mọi nhà một chữ Vui
Đời trăm yến tiệc cũng trôi xuôi
Vui trong đạo lý, nơi điều thiện
Vĩnh viễn hồn ta thắp nụ cười..

Xuân, chúc cho nhau một chữ Thành
Thành công, thành tựu với thành nhân
- Hướng về phụng sự vun Tài Đức
Hạnh phúc miên trường.. Xuân mãi Xuân..

Như Nhiên


TRẢ LẠI TÔI

Trả lại tôi người mẹ
Mẹ đến đón, ôm tôi
Trường đã tan cửa đóng
Bạn đã về hết rồi
Tôi đợi đã lâu lắm
Bóng mẹ biệt tăm hơi

Hãy trả lại cho tôi
Người con trai duy nhất
Trả lại nguyên hình hài
Không mảnh nào được mất
Tôi cất con vào lòng
Chỗ an bình duy nhất

Hãy trả lại cho tôi
Cô con gái xinh đẹp
Cô còn quá thanh tân
Để đi vào cõi chết
Tối nay người yêu đến
Họ nói chuyện cưới xin

Hãy trả lại cho tôi
Người cha rất cần thiết
Tôi có một câu hỏi
Sẽ gọi cha tối nay
Cha tôi không về nữa
Câu hỏi chôn trong mây

Hãy trả lại cho tôi
Người vợ trong căn bếp
Đàn con đang ngóng chờ
Ngọn đèn bắt đầu mờ
Thức ăn bắt đầu nguội
Nàng ở đâu bây giờ

Hãy trả lại cho tôi
Người chồng rất kính yêu
Chàng là cha đàn trẻ
Là linh hồn gia đình
Không có chàng cuộc sống
Sẽ bước vào chông chênh

Hãy trả lại cho tôi
Người bạn tôi tâm đắc
Người biết khóc biết cười
Biết chia cơm nhường áo
Và sẽ bước cùng tôi
Đến cuối đường không mỏi

Hãy trả lại cho tôi
Một mặt trời không lửa
Tiếng sấm không nổ tung
Buổi sáng không lo sợ
Nước mắt không ướt ngày

Tôi sẽ trả lại anh
Con dao không có lưỡi
Súng không đạn trong nòng
Bàn tay không nắm đấm

Tôi sẽ trả lại anh
Tình yêu cho nỗi ghét
Băng bó cho vết thương
Đắp bồi cho mảnh vỡ

Và rồi anh sẽ có
Một trái tim an bình

Trần Mộng Tú


HAI NGỌN SÓNG

Con sóng nhỏ nghìn năm ôm buồn tủi..
Sao đời mình bé bỏng chẳng bằng ai!
Nên thầm lặng sóng đi, về thui thủi
" Kiếp đời ta.. có lẽ.. đã an bài? "
Một sớm nao sóng mơn man tìm đến
Miền khơi xa trò chuyện với trùng dương
- Sao lạ thế, thân anh không bờ bến
Phận tôi hoài trong nhỏ nhắn, thê lương?
Con sóng lớn xoa đầu cười sóng nhỏ
Này, phải chăng vì nghĩ thế em buồn?
Em nhìn lại thân chúng mình sẽ rõ
Ta và em, hai giọt nước chung nguồn.
Trong bản thể mình nào đâu to, nhỏ
Không thấp, cao, không giàu, khó, chia phân
Em thấy khác vì nhìn.. trên '' cái vỏ ''
Rồi buồn, vui, rồi biên giới, cách ngăn!
Em nhìn kỹ, trong em là ta đó
Và trong ta, có cả cuộc đời em.
Mình vốn dĩ trong nhau từ muôn thuở
Cách xa vì xây đố kỵ, hờn ghen..
Con sóng nhỏ cúi đầu cười bẽn lẽn..
Bao nỗi niềm sương khói tận trùng khơi.
Rồi bất chợt vỡ tan hòa trong biển
Hai Sóng từ hôm đó một tên thôi...

Như Nhiên (T T Tuệ)


ĐỪNG TƯỞNG

Đừng tưởng cứ núi là cao.
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù.
Đừng tưởng cứ dưới là ngu.
Cứ trên là sáng, cứ tu là hiền.

Đừng tưởng cứ đẹp là tiên.
Cứ nhiều là được, cứ tiền là xong.
Đừng tưởng không nói là câm.
Không nghe là điếc, không trông là mù.

Đừng tưởng cứ trọc là sư.
Cứ vâng là chịu, cứ ừ là ngoan.
Đừng tưởng có của đã sang.
Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây.

Đừng tưởng cứ uống là say.
Cứ chân là bước, cứ tay là sờ.
Đừng tưởng cứ đợi là chờ.
Cứ âm là nhạc, cứ thơ là vần.

Đừng tưởng cứ mới là tân.
Cứ hứa là chắc, cứ ân là tình.
Đừng tưởng cứ thấp là khinh.
Cứ chùa là tĩnh, cứ đình là to.

Đừng tưởng cứ quyết là nên.
Cứ mạnh là thắng, cứ mềm là thua.
Đừng tưởng cứ lớn là khôn,
Cứ bé là dại, cứ hôn… là chồng !

Đừng tưởng giàu hết cô đơn.
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo.
Đừng tưởng cứ gió là mưa.
Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè.

Đừng tưởng cứ hạ là ve,
Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn…
Đừng tưởng thu lá sẽ tuôn,
Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu…

Đừng tưởng cứ thích là yêu,
Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay…
Đừng tưởng trong lưỡi có đường,
Nói lời ngon ngọt mười phương chết người.

Đừng tưởng cứ chọc là cười,
Nhiều khi nói móc biết cười làm sao ?
Đừng tưởng khó nhọc gian lao,
Vượt qua thử thách tự hào lắm thay!

Đừng tưởng cứ giỏi là hay,
Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần.
Đừng tưởng nắng gió êm đềm,
Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng.

Đừng tưởng góp sức là chung,
chỉ là lợi dụng lòng tin của người.
Đừng tưởng cứ tiến là lên,
Cứ lui là xuống, cứ yên là nằm.

Đừng tưởng rằm sẽ có trăng,
Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu.
Đừng tưởng cứ khóc là sầu,
Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng.

Đừng tưởng cứ nghèo là hèn,
Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong.
Đừng tưởng quan chức là rồng,
Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.

Đời người lúc thịnh, lúc suy,
Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.
Bên nhau chua ngọt đã từng,
Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.

Ở đời nhân nghĩa làm đầu,
Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.
Ai ơi, nhớ lấy đừng quên…

Bùi Giáng


NGỒI TRƯỚC TRANG GIẤY TRẮNG

Mỗi lần ngồi trước trang giấy trắng
Ta đều giật bắn mình
Những giọt mực đời cố tình vấy bẩn
Vẫn không làm chữ nghĩa bất minh
Ta viết như người sắp bị đóng đinh
Như sắp sửa đến ngày treo thập giá
Chỉ mình ta chịu nhận khổ hình
Ta biết và không hề mặc cả
Cây cỏ có thể mọc lên từ đá
Ta mọc lên từ số phận con người
Chữ mọc lên từ phép lạ
Thơ mỗi ngày sinh sôi…

Bùi Chí Vinh


SÀI GÒN NIỀM THƯƠNG NỖI NHỚ

“Sài gòn bây giờ trời mưa hay nắng?
Tà áo em bay theo giọt nắng vàng
Con đường ta đi giòng sông kỷ niệm
Nỗi nhớ trong em nỗi nhớ dịu dàng

Sài gòn bây giờ mưa giăng ngập lối
Hai đứa bên nhau âu yếm không rời
Đôi mắt yêu thương làn môi chờ đợi
Từng đợt mưa rơi.. bối rối bồi hồi

Sài gòn bây giờ lòng ai vương vấn
Mai anh đi rồi còn nhớ em không?
Đôi mắt nai tơ buồn xa vời vợi
Cơn gió vô tình đuổi lá vàng rơi

Sài gòn bây giờ có buồn không em?
Mưa vẫn rơi rơi.. từng giọt êm êm
Suối tóc thơm bay hương tình dịu nhẹ
Ngây ngất dạt dào con phố về đêm”

Võ Tá Hân


TÌNH KHÚC THÁNG BA

Tháng ba bao giờ cũng có mưa bay
Nhớ rét nàng Bân gió về trên phố
Hoa cải ven sông hanh vàng nỗi nhớ
Qua rồi mùa xuân lòng vẫn nhớ nhà.

Có lần em về ngang qua tháng ba
Xao xác sông Trà qua mùa nước lũ
Nằm ngủ ven sông con thuyền bến cũ
Nhớ cánh chuồn chuồn thuở mới tập bơi.

Chuồn chuồn bây giờ chắc mãi rong chơi
Đâu nhớ ngày xưa đã từng cắn rốn
Cô bé ngày xưa sau nầy đã lớn
Sóng dập gió vùi khi đã biết bơi.

Tháng ba tuổi thơ thả gió lên trời
Theo cánh diều bay về miền mơ ước
Nổi nênh lục bình lang thang sông nước
Đời như cánh bèo chìm nổi long đong.

Tháng ba qua rồi anh có về không ?
Em ở phương này dư thừa tuyết trắng
Gió lạnh bốn bề lấy gì che chắn
Nắng phía kia có ấm bên nầy ?

Vượng Hoài Uyên


KỶ NIỆM VƠI ĐẦY

Kỷ niệm cũ vơi rồi, tình níu lại
Năm ngón tay nắm lại một bàn tay
Cho tuổi hồng lãng đãng ở quanh đây
Đôi cánh nhỏ theo bầy về gõ cửa.

Ôi quá khứ,cuộc tình xanh mới nhú
Kết thành thơ,thành nhạc mộng đêm qua
Cỏ Thiên Đường chỉ có bước đôi ta
Vai sánh vai đóa hôn đầu hé nụ.

Bát ngát trăng sao, đêm thầm cửa ngỏ
Phả hương bay tóc rối mộng tinh khôi
Em thật gần mà nhớ đã không nguôi
Bướm trắng,hoa vàng,tường vôi,lớp học.

Mùa phượng đỏ bỗng dưng buồn muốn khóc
Chiều Thu qua xao xác lá sân trường
Sắc phai rồi, ôi sắc áo người thương
Tuổi học qua rồi…qua dần tuổi lính.

Ngày tháng đong đưa mộng thầm gãy cánh
Em trở về đông lạnh giấc mơ xanh
Kỷ niệm đầy vơi bồi hồi chợt tỉnh
Nắng sân trường thành chuỗi hạt long lanh.

Hoàng Xuân Sơn


XUÂN TỚI VỚI TA

đã chẳng còn ai trên cố xứ
cho ta rót bớt nửa ly đầy
mấy năm bệnh hoạn cam chừa rượu
cũng hiếm hoi dần những bữa say

đầu xuân quẩn trí không còn bạn
cái lạnh ùa theo gió lạc đường
buộc buổi chiều cùng ta đối ẩm
ngùi ngùi hơi rượu chảy trong xương

vẫn chỉ là em trời phố cũ
năm năm trôi nổi tình không may
chẳng lẽ mời em ngồi lại nữa
để sớt chia cho cái lạnh này?

nên chỉ là ta ôm hết gió
cúi đầu nói để cúi đầu nghe
mấy năm bệnh hoạn cam chừa rượu
mà cảnh đời nghiêng ngả thế kia!

sương cứ mù lên hiên mái dột
là bay đôi chiếc đụng vai người
quê nhà đây - bỗng đau con mắt
mờ tỏ mùa xuân tới với ai?

Hoàng Lộc


QUAND LES ANS S'ADDITIONNENT

Le coin de la rue est deux fois
plus loin qu’auparavant !
Et ils ont ajouté une montée que
je n’avais jamais remarquée.
J’ai dû cesser de courir après l’autobus,
Parce qu’il démarre bien plus vite qu’avant.
Je crois que l’on fait les marches
d'escaliers bien plus hautes
que dans notre temps !
L’hiver le chauffage est beaucoup
moins efficace qu’autrefois !
Et avez-vous remarqué les petits caractères
que les journaux se sont mis à employer ?
Les jeunes eux-mêmes ont changé !
ils sont bien plus jeunes que
lorsque j’avais leur âge !
Et d’un autre côté les gens de mon âge
sont bien plus vieux que moi.
L’autre jour je suis tombée sur
une vieille connaissance; elle avait
tellement vieilli qu’elle ne
me reconnaissait pas !
Tout le monde parle si bas qu’on
ne comprend quasiment rien !
On vous fait des vêtements si serrés,
surtout à la taille et aux hanches,
que c’est désagréable !
Je réfléchissais à tout ça
en faisant ma toilette ce matin.
Ils ne font plus d’aussi bons miroirs
qu’il y a 40 ans …

Auteur inconnu

Bản dịch tiếng Việt

CHỢT THẤY TUỔI GIÀ

Góc đường đó, mỗi ngày tôi qua lại
Bỗng hôm nay sao thấy xa lạ thường
Xa gấp đôi còn thêm một con dốc
Con dốc này ai đắp từ bao giờ?

Chuyến xe buýt hôm nay sao vội vã
Tôi ngẩn ngơ không kịp chuyến xe chờ
Những cầu thang hình như cao hơn trước
Cao rất nhiều so với buổi hôm qua

Mùa đông giá năm nay sao rét quá
Lò sưởi không còn đủ ấm tấm thân
Tờ nhật báo giờ đây sao khó đọc
Hàng chữ nhạt nhòa nhỏ xíu lăng quăng

Những thanh niên bây giờ trông thanh lịch
Họ trẻ hơn tôi so với tuổi cùng thời
Và những người cùng trang lứa với tôi
Trông lẩm cẩm và già hơn số tuổi

Bỗng một hôm gặp người yêu dấu cũ
Rất sững sờ khi gặp lại người xưa
Anh nhìn tôi như nhìn người xa lạ
Hai đứa ngỡ ngàng ngơ ngác xót xa !

Xung quanh mình ai cũng thầm nói khẽ
Cố lắng nghe không hiểu họ nói gì?
Áo quần bây giờ mỗi ngày mỗi chật
Bệnh béo phì chậm chạp đến thăm tôi

Sáng nay, soi mặt trong gương
Thấy mình không phải là mình năm xưa
40 năm trước xuân thì
Bây giờ ta đã nhạt nhòa như sương

Tôn Thất Phú Sĩ phỏng dịch


MÀU THỜI GIAN

Mẹ ạ, Tết này con già lắm
Già hơn cả Mẹ thời mới sang
Con mang tóc trắng mình ra nhuộm
Ngỡ là mình nhuộm được thời gian

Thời gian có màu không hả Mẹ
Sao mỗi người nhìn thấy khác nhau
Hay tại chúng ta đều loạn sắc
Nên thời gian luôn phải thay màu

Chùm hoa ngày Tết sao mà đẹp
Màu nào cũng giấu được nỗi buồn
Dưới cánh hoa có giọt nước mắt
Vẫn ngọt ngào gọi khẽ “Quê Hương”

Nén nhang ngày Tết sao mà thơm
Khói bay vào mắt làm mắt buồn
Mắt buồn nhưng chỉ ngân ngấn lệ
Tuổi con đã hiểu lệ như sương

Sương rồi cũng sẽ tan theo nắng
Tóc theo mây trắng bay bạt ngàn
Mẹ ạ, Tết này con già lắm
Biết là không nhuộm được thời gian.

Xuân Nhâm Dần- 2022
Trần Mộng Tú