Xem tiếp Thơ 2 | Xem tiếp Thơ 3 | Xem tiếp Thơ 4



Theo Em

Theo em bỏ núi về châu thổ
Bỏ mán về kinh làm rể xa
Ngác ngác ngơ ngơ đò máy ngược
Hồn mênh mông khói cuộn sau nhà

Theo em mấy bữa quên buôn bán
Làm rể người Nam yêu miền Nam
Miền Nam: chín cửa sông ra biển
Mỗi nhánh sông: một nhánh tóc mềm

Theo em như suối về sông rộng
Sông chở tình em như phù sa
Phù sa bồi đắp tim châu thổ
Bồi lấy tim người những nhánh hoa

Theo em, mê sáu câu vọng cổ
Theo Út Trà Ôn về Trung Lương
Theo cánh ô môi vừa mới nở
Tiếng quét bánh phồng rộn rã quê hương

Theo em, ra mắt bà con vợ
Cậu Bảy, dì Hai, em thứ Ba
Ngày xưa con gái xa cha mẹ
Ngày nay thanh niên làm rể xa

Theo em, tình đất, tình vương trạch
Tình của non sông, tình của em
Cảm ơn người nữ vùng châu thổ
Cho anh về gởi rể miền Nam

Trần Hoài Thư


Người Đi

Cơn mưa bụi chợt chiều nay qua phố
Gió bấc về đưa rét mướt vào da
Trời xám buồn nhắc nhở kỷ niệm xa
Đường Công Lý một chiều mưa trường cũ

Trời hôm ấy cũng xám buồn ủ rũ
Đôi bóng gầy mưa phủ ướt đôi vai
Lá me xanh vụng dại đậu vai gầy
Mắt người ấy sao long lanh đọng nước

Ngàn lời nói đã chôn vào từng bước
Mưa ngoài trời nặng lắm cõi hồn tôi
Quê hương ơi, mai đây phải xa rồi
Vắng bóng nhỏ, đời còn vui được mấy?

Chiều nay mưa có về qua bên ấy?
Mưa bên này bên ấy có như nhau?
Đôi nẻo xa, cùng khóc một mối sầu
Giăng xám nghịt cả một trời trống vắng

Đào Công Minh


THẮP NẾN TRI ÂN

Thắp lên ngọn nến tri ân
Ai ơi nhớ đến song thân cao vời
Bao năm rong ruổi chợ đời
Nuôi ta khôn lớn nên người hôm nay

Thắp lên ngọn nến trên tay
Ai ơi nhớ đến ơn Thầy truyền giao
Khơi nguồn tuệ giác trăng sao
Cho ta sáng tỏ lối vào lạc an

Thắp lên ngọn nến giang san
Ai ơi nhớ đến muôn vàn anh linh
Biết bao người đã hy sinh
Cho non sông được thái bình đẹp tươi

Thắp lên ngọn nến rạng ngời
Ai ơi nhớ đến những người quanh ta
Rộng lòng nhân nghĩa vị tha
Yêu thương cuộc sống bao la thâm tình

Nhuận Thường.


Nói với nắng

Nắng hôn lên áo mẹ hiền
Làm mồ hôi nhỏ ướt mềm đôi vai
Nắng ơi nắng cứ ngủ say
Gío chẳng đánh thức những ngày hè đâu
Mẹ ta vui ít nhiều sầu
Đắng cay với nắng dãi dầu cùng mưa
Ta không bên cạnh sớm trưa
Quạt nồng đắp lạnh trọn vừa hiếu ân
Thì xin nắng hãy ân cần
Cho mẹ giây phút vạn phần bình an
Chắp tay ngưỡng vọng mây ngàn
Bóng râm bên mẹ nắng tràn phía con.

Đức Thanh


Cây đòn gánh

Lưng cây đòn gánh mòn trơn
Lời tre khô nhắc công ơn mẹ già
Chợ chiều chợ sớm bôn ba
Hái gieo tất bật đồng xa đồng gần
Bán than mua muối tảo tần
Bao lần xuống biển bao lần lên non
Da xương bào cật tre mòn
Trăm năm mẹ gánh đời con qua đèo
Gánh yêu thương, gánh khổ nghèo
Gánh mơ ước lẫn gieo neo đi - về...
Gánh bình minh lội bến quê
Gánh hoàng hôn dọc chân đê bước dồn
Gánh trăng khuya giếng đầu thôn
Gánh than lửa chạy qua cồn cát trưa...
Một đời gánh nắng và mưa
Mòn vai mà mẹ vẫn chưa yên lòng
Một đời gióng đứt đòn cong
Vì ai vai lệch lưng còng? MẸ ƠI !!

Nguyễn Vân Thiên


Hát ru cho Mẹ

Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho ngon
Để con ru mẹ say tròn giấc say
Đếm tay hơn bốn ngàn ngày
Mẹ ra đồng vắng nằm ngoài sương đêm

Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho yên
Có con bên cạnh lòng thêm ấm lòng
Mẹ ngao du cõi khôn cùng
Nhớ con xin mẹ thong dong trở về

Lá vàng mẹ đã rụng đi
Gió bay lá vẫn ôm ghì lá xanh
Ngày xưa được mẹ dỗ dành
Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào

Lá vàng mẹ vội đi đâu
Lá xanh con khóc bạc đầu lá xanh
Đêm chừng như đã qua nhanh
Mẹ ơi say ngủ cho lành vết thương

Mẹ ru con suốt đêm trường
Giờ con ru mẹ qua hương khói mờ
Ngủ đi, mẹ ngủ... ầu ơ!

TRẦN KIÊU BẠT


Bốn Mùa Gió Thoảng

Anh ạ một năm vừa rơi xuống
bốn mùa gió thoảng chấp cánh bay
em ngước nhìn trời Trời rộng lượng
tặng cho em một vốc tháng ngày
tháng ngày mới quá em hối hả
bắt đầu đếm tháng giêng tháng hai
vẽ xong nét mày tháng sáu đến
hoa nắng chưa tan đã thu về.

cứ thế Trời cho Trời lấy lại
đông tuyết, xuân hoa đẹp não nề
hồn em cong xuống mềm theo tuổi
cánh cửa thời gian mầu sơn phai
phiến đá bên thềm mòn một góc
dấu giầy ai qua để lại đây

Anh ạ tháng một sao đã Tết
Trời có trừ đi mất ít ngày
em thấy thời gian như co lại
hay chính mình co với đất trời
đôi giầy vải cũ mòn bao dặm
bạn vẫn gọi lên núi xuống thuyền
như sợ ngày mai mặt trời mọc
ai nằm như chăn gấp, gối yên
Anh ạ năm nay Tết sớm thật
ngoài kia vai núi tuyết còn đầy
khói tự mặt hồ như huyễn mộng
dấu thời gian cũ vương đâu đây

Em chạm bàn tay vào giấy mới
chao ơi! Thơ thơm từng ngón gầy .

Trần Mộng Tú
(Xuân Nhâm Thìn)


VỀ MIỀN CHÂU THỔ CỬU LONG

Từ xa đến, khung trời xa ngờ ngợ:
Đây quê hương trang sách vở ngày nào;
Những địa danh và bến lạ lao xao.
Ngàn cánh én trên dòng bay ý nghĩ

Còn nhớ thuở hàng giờ tô nét vẽ
Màu xanh lên triền Vàm Cỏ, Tiền Giang,
Thôn xóm li ti biêng biếc nâu vàng
Thiêm thiếp mãi trong chiều sâu mường tượng

Hôm nay, đó, vườn cây lan bờ ruộng,
Một màu xanh chưa bắt gặp bao giờ;
Biển lúa vàng-ngây-trời-hạ- sang-thu,
Những đảo nhỏ dừa cau mờ bất tận…

Và xa nữa, qua bao miền thị trấn
Miệt nào dưa, hoa trái ngút tầm nhìn,
Bến cá ồn ào khi nắng vừa lên,
Bưng gió ngợp rừng tràm khuya trăng lặn.

Hôm nay đến cùng niềm say lãng mạn
Lòng vui theo bóng dáng những con đường,
Khi sự thực đang là gươm là đạn
Hơn tuổi đời cô cháu nhỏ Tân Hương.

Tân Hương đấy, ba trăm năm về trước
Có là tràm là đước ngập phèn chua,
Còn như thấy đêm mờ vang tiếng bước,
Nhát dao mòn khai lộ nẻo rừng mưa.

Chỉ mới gặp quê hương bằng ý nghĩ,
Một ngày nào qua khắp bến non sông?
Lòng vui hỏi dò từng trang địa lý
Lời ê a ngâm dòng Sử phiêu bồng.

Ý-YÊN
Màu Xanh Cho Quê Hương


Chiếc áo bà ba

Chiếc áo bà ba, dòng sông tuổi trẻ
Và những ngày còn ở lại quê hương
Tuổi học trò , áo trắng thật dễ thương
Mưa lất phất , con đường em đi học

Chiếc áo bà ba , em hay kẹp tóc
Hay dỗi hờn, hay khóc , lúc giận anh
Ngủ đi em, trong giấc mộng yên lành
Hương đồng nội , với trăng thanh , gió mát

Chiếc áo bà ba, nụ hoa thơm ngát
Chút tình người , trên quả đất , hôm nay
Rượu ân tình , chưa uống đã vội say
Nghe buồn lắm , những chuổi ngày xa xứ

Chiếc áo bà ba, con đường tình tự
Đi tìm hoài , trong vũ trụ bao la
Mái tranh nghèo , vẫn còn đó trong ta
Nồi cơm nóng , chén mắm cà của Mẹ

Nguyễn văn Nhơn


Quê hương

Có một Quê hương trong đĩa rau má luộc
Tháng năm nghèo tôm cá cũng bặt tăm
Có một Quê hương trong mùi rơm rạ
Những đêm đông ấm chỗ mẹ nhường nằm

Có một quê hương trong lời em hát
Nhắc kẻ đi xa nhớ ngọn tre làng
Có một Quê hương trong mùi nhang thơm ngát
Khói bay lên chỉ một lối đi về…

Trần Sĩ Tuấn


Hạnh Ngộ

Tháng chạp không là xuân,
Mà sao hoa đã nở?
Cồn cào niềm thanh tân,
Từ khi ta hạnh ngộ.

Tháng chạp không là xuân,
Mà sao vàng vạn thọ?
Áo mới ngày đầu năm,
Giao thừa về trước ngõ.

Bây giờ là tháng giêng,
Lòng anh đơm lộc mới,
Rộn ràng niềm tân niên,
Hoa vì em đã nở.

Anh và em mừng tuổi,
Hai ta hơn bách niên,
Hai mái đầu đều bạc,
Sợi nào cũng muộn phiền.

Huỳnh Minh Lệ


Mùa Xuân Lại Về

Xuân gõ cửa thì thầm tình tự
ba mươi năm một thoáng thật gần
người đi không hẹn ngày quay lại
giọt lệ tan rồi thuở gió trăng

ba mươi năm bàn chân chưa mỏi
nơi chốn xa người mẹ nhớ con
mưa trắng đường quê lời hẹn ước
mẹ ơi sông núi vẫn không mòn

ba mươi năm nỗi buồn quay quắt
em có nghe câu hát xứ người
câu hát mùa Xuân như nhắc nhở
tình quê thao thức giấc nào nguôi

nỗi đau xa xứ còn nguyên đó
Xuân vẫn là Xuân của đất trời
hoa nở lòng thương cha nhớ mẹ
đường về xa lắc sóng mù khơi

Mạc Phương Đình


Ký Ức Mùa Xuân

Mỗi lần chim én bay
Qua Đồng Nai, sông rộng
Chợt thấy đời mênh mông
Như mùa xuân gió lộng

Mỗi lần ngày ba mươi
Chiều xuân, đi thăm mộ
Nơi người yên nghỉ mãi
Hoa thọ vàng vẫn tươi

Mỗi lần đêm cuối năm
Thức khuya bên nồi bánh
Chờ giao thừa,xuân đến
Lên chùa hái lộc xanh

Mỗi lần Tết đáo lai
Mai vàng khoe áo mới
Nửa xuân trong tầm với
Nửa còn lại xa xôi…

Mỗi lần mùa xuân sang
Tuổi đời tăng thêm một
Bến thời gian, năm tháng
Hư ảo,cuộc đời trôi…

Huỳnh Phước Minh


Duyên Tình Ngõ Trúc

Thưa rằng tôi ở ngõ xanh
Lối đi thổ mộ xin dành chân hoa
Phía sau trúc phủ mái nhà
Mời em gáo nước đêm qua mưa về

Em thương bộ vải ú quê
Bài thơ cục mịch buồn tê tái buồn
Phải chi đừng mang cái thương
Tôi đâu có chết vì mường tượng em!

Chiều nay trở lại phố quen
Con đường xanh đỏ đưa em về thành
Chào em. Tôi ở ngõ xanh
Bao nhiêu thương nhớ để dành...mai sau!

NGHIÊU MINH


Đời như giấc mộng

Nhớ mùa Thu xôn xao
hai người tìm thấy nhau
cơn dốc đời bão loạn
yêu nhau càng thêm đau

Đông về cây ủ rũ
tiếng thương cũng chưa đủ
vấn vương sầu cô liêu
xa nhau một buổi chiều

Ta mất nhau thật sao
đường đời thênh thang quá
đường em về khói sương
ta nhìn nhau xa lạ

Tình chìm vào quên lãng
mỗi năm Đông lại sang
nhìn tuyết rơi gợi nhớ
đời như giấc mộng qua !!

Võ thị Trúc Giang


MÙA ĐÔNG

Ta treo đời mình trên cây
Lặng lẽ chờ đêm nguyệt bạch
Khóc cười rũ rượi - gió mây...
Nhựa trắng lan từng huyết mạch !

Ngồi đếm ngọn nguồn bão giông
Chớp lóe trên đầu ngọn tóc
Gió mưa qua chốn bụi hồng
Nửa kiếp - hồn còn ngơ ngác !

Thầm lặng đi về trong đêm
Gõ vào cơn mê tiềm thức
Còn đâu một chút êm đềm
Bóng ngã - nguyên hình bất lực !...

Kiếm tìm giữa phố chợ đông
Thấy ta lạc loài dấn bước
Dong ruổi ...hai bàn tay không
Đi đâu - về đâu chẳng biết

Mùa đông vẫn đấy - lạnh căm !!...

Tịnh Vân


Một Nửa Vầng Ngọc Lan

em xa nhà, tôi xa quê
em bỏ đi, tôi cũng đi, chẳng về
kể từ sông núi từ ly
đá ê ẩm đá người ê ẩm người

em đi, thị trấn ngậm ngùi
có con phố cũ nhớ người đèn chong
em đi, buồn lại dòng sông
bên này, buồn lại nửa vầng ngọc lan

may còn một nửa vầng trăng
dỗ tôi soi bóng dặm ngàn ly hương

Trần Hoài Thư


TRỜI XANH

Trời đã xanh màu xanh hôm qua
Đôi bờ sông rộng rợp vàng hoa
Người xưa mắt biếc mưa thu nhỏ
Ẩn chút sương khuya tím nụ cà

Trời vẫn xanh màu xanh bữa nay
Trưa hè rợp mát bóng tàn cây
Đầy sân lớp lớp chi lan thảo
Mủm mỉm tròn trên những cuống gầy

Trời sẽ xanh màu xanh sáng mai
Tóc mây sợi vắn sợi buông dài
Mùa xuân lá trạng nguyên đầu ngõ
Rực rỡ như màu đỏ áo ai

Trời cứ xanh hoài – năm tháng trôi
Vòng xe quay giáp dấu luân hồi
Và ta gặp lại em muôn thuở
Tiếng hát trầm ngư lặng giữa khơi.

Trần Huiền Ân


Trời Bên Đó

Trời bên đó tuyết giăng sầu da diết
Lạnh ngoài trời tê buốt tận trong tim
Thân lữ khách vẫn miệt mài dong ruỗi
Nhớ quê hương se sắt nỗi niềm riêng

Trời bên đó mịt mù sương tuyết phủ
Trắng mây trời như trắng cả đôi tay
Đếm thời gian qua những ngày phiêu lãng
Gót tha phương chôn chặt mãi nơi nầy

Trời bên đó chạnh lòng người ly xứ
Quê mẹ nghèo mang vết tích đạn bom
Sóng nước dâng cao chia đôi bờ nhớ
Tiếng ru hời văng vẵng mỗi hoàng hôn

Trời bên đó cách ngăn xa vời vợi
Lòng bâng khuâng hoài niệm nẻo hồi hương
Kiếp viễn du suốt một đời lận đận
Trơ mắt buồn vọng tưởng mộng đêm sương

Chung Thủy


Tháng Giêng Hoa Quỳ Nở

nếu như trời không gió
mưa sẽ về đồi thông
nếu nhà em không đến
sẽ vô cùng mênh mông

Ðà Lạt chiều xuống thấp
bóng ai bên hàng cây
chắc nỗi buồn đứng nấp
cho trời chiều đầy mây

bỗng dưng lòng tê cứng
giá lạnh đâu tìm về
từ cõi nào sâu thẳm
nỗi buồn lên tái tê

giọt sương như lay động
nõn xanh bên bờ hồ
bóng em cứ xao động
trong tim anh từng giờ

Ðà Lạt em không đến
e tháng giêng bớt hồng
hoa quỳ không còn nở
giữa vô cùng mênh mông

Huỳnh Hữu Võ


Buồn Rớt Xuống Đời Nhau

Gió biết đâu từ thuở
Nắng chết khô bên trời
Để anh thương anh nhớ
Em về trong giấc mơ

Rằng nụ hôn đã khác
Môi hương nồng đã phai
Mùa ngâu ơi ! Đừng khóc
Áo lụa chiều bướm bay

Anh bây giờ mỏi mệt
Buồn rớt xuống đời nhau
Ngày xanh xưa mắt biếc
Vời vợi mối tình sâu

Em bây giờ xa khuất
Vầng trăng lạc nơi nào
Phấn thu vàng ai rắc
Vào trái tim anh đau

Gió biết đâu từ thuở
Tay em nắm tay người
Anh hóa thành sương khói
Sầu giăng hoài chưa nguôi.

Linh Phương


LÊN CHÙA

Lên chùa nghe kệ nghe kinh,
Nghe chuông nghe mõ cho mình ngộ ra.
Mải chơi trong cõi ta bà,
Đến khi chợt tỉnh, gần qua một đời.
Môi nhăn chợt nở nụ cười
Không không, có có vẫn người thế gian.
Mộng đời sương - khói, thành - tan
Khi vui hớn hở, thở than lúc buồn.
Thời gian qua... Mộng cũng tàn
Nay xin giữ lại an nhàn thảnh thơi!

SAO KHUÊ


Bướm Xuân

Em trở về đây với bướm xuân ,
Cho tôi mơ ước một đôi lần .
Em là người của ngày xa lắm ,
Lòng cũ hai ta cũng chẳng gần .

Em trở về đây để nắng hồng ,
Hồn xưa còn đẹp ý xưa không ?
Trăng tình chưa nguyện lời hoa bướm ,
Em chẳng về đây để ngỏ lòng .

Một thời mây biếc đã trôi qua ,
Nay tưởng cây vàng lại nở hoa .
Em chẳng mơ gì , tôi chẳng nói ,
Đôi hồn không biết có nhìn xa ?

Tôi vẫn chiêm bao rất nhẹ nhàng ,
Đèn khuya xanh biếc , mộng thường sang .
Nhưng rồi em rõ lòng tôi khổ ,
Em sẽ đi xa trước giấc vàng

Đinh Hùng


Thu Nghiêng

Nghiêng về một phía mùa Thu
Rơi thêm lá đỏ trời như giao muà
Chiều qua lạc tiếng gió đưa
Gió nghiêng chở những âm xưa vọng về
Chạy quanh vòng dưới chân đê
Thu khao khát một lời quê hẹn hò
Nghiêng sông cho nhớ con đò
Nghiêng Thu để lá trầm tư phố vàng
Nghiêng đôi mắt biếc trong ngần
Mắt Thu tha thiết về ngang lối nầy
Nghiêng câu lục bát cho đầy
Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương
Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn
Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!

Trần Kiêu Bạc


Chiều Mưa Bay

Sân ga chiều mưa bay
Nhìn em không dám nói
Nhìn em không dám nói

Tình riêng dìu nhau sầu
Cầm tay em giá lạnh
Sân ga chiều mưa mau

Trời không thương hai đứa
Mưa giăng mờ chuyến tàu
Làm sao anh cúi mặt
Làm sao còn thấy nhau

Em ơi trời giá lạnh
Mưa giăng mờ chuyến tàu
Đèn thắp buồn ga nhỏ
Biết bao giờ thấy nhau

Kèn trầm run tiếng thở
Chiều đưa em lên tàu
Mưa sao bằng nước mắt
Em khóc chiều hôm nay

Tàu đi người ở lại
Buồn rưng rưng phương này
Tàu đi sầu để lại
Ga nhỏ còn mưa bay

Kim Tuấn


Mưa Lăn Trên Kiếng Cửa

Tình đau về với ta buồn
buồn ta cũng tạt như nguồn mưa đông
mắt em có thấm lạnh hồn?
mưa ta có lệ ngoằn trên kiếng đời ?

tháng mười một, gió, thấp trời
là ta ủ dột lòng mùi khóc ai
hỡi người như chuyện mây bay
cám ơn em bỏ thiên tài tang thương!
tình đau về với ta buồn
buồn ta cũng dịu như sương đầu ngày
hiên người ẩm giọt mù mai
thì sương vắn đẫm sầu dài mấy trăng...
em ngồi em lạnh bàn chân
tình hay ho thưở dằn lòng ngó ra!

ngày chiều phất vạt mưa qua
cám ơn em đã lệ sa kiếng ngoài...
ơn người cứ phụ lòng ai
ơn đời sống một đề tài khổ đau!

Nguyễn Tất Nhiên


Cây Bàng Cuối Thu

Thu đi trên những cành bàng
Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi.

Hôm qua đã rụng một rồi
Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn

Hôm nay lá thấy tôi buồn
Lìa cành theo gió lá luồn qua song.

Hai tay ôm lá vào lòng
Than ôi chiếc lá cuối cùng là đây!

Quạnh hiu như tấm thân này
Lại âm thầm sống những ngày gió mưa...

Nguyễn Bính


Bông Hoa Đỏ

Xuân xưa chưa theo chồng
Hồn như vuông lụa nhỏ
Anh đến từ phương xa
Đặt vào bông hoa đỏ.

Em gói hoa vào lòng
Sợ hương bay theo gió
Ngờ đâu hoa có gai
Rạch hồn vuông lụa nhỏ.

Như xuân không trở lại
Anh đến rồi anh đi
Để mặc em ngơ ngẩn
Nhìn vết thương dậy thì.

Hạ về em nức nở
Thu sang gió ngập phòng
Gấp hồn như gấp lụa
Mùa đông em sang sông.

Tháng năm tàn như mộng
Chảy một giòng sóng đời
Anh trở về đòi lại
Bông hoa anh bỏ rơi

Anh ơi hoa đã héo
Vết thương xưa đã lành
Vuông lụa chồng em giữ
Không còn gì cho anh.

Trần Mộng Tú


Những cuộc tình có thật

đâu dám sánh như Phật
nhưng tâm vốn rất lành
đâu thể như cục đất
nhưng hiền hơn trời xanh


tôi xưa vốn hơi ngốc
bây giờ càng ngu ngơ
vô tư như cố tật
tăng trưởng thêm khù khờ

yêu ai, yêu đến chết
yêu ai, yêu chân tình
ai đây ? - là tất cả
người đẹp nguýt quanh mình

một giây hay một phút
một giờ hay một đời
sợi lông nheo người rớt
thành chiếc dằm trong tôi

một đời tôi sống với
một đời tôi thở theo
những cuộc tình gió thoảng
những cuộc tình trong veo

Luân Hoán
(Tập thơ Sông Núi Cùng Người Thơm Ngát Thơ)


Bài thơ ngắn

Anh làm một bài thơ ngắn
Riêng cho em
Để xóa một câu chuyện tầm thường:
Những đời người đã cũ!

Vì tất cả những gì nguyên lành
Đều xây trên một chút gì đổ vỡ

Nên anh chỉ bảo em
Những câu hỏi
Tất cả tại sao
Vẫn có một vì sao lòng mình không đến được

Và những câu hỏi
Tất cả tại ai
Vẫn chỉ có nghĩa là tan vỡ!...

Nên anh chỉ làm bài thơ rất ngắn
Bài thơ rất nhỏ
Của đôi mắt khẩn cầu:
Em đừng rút bàn tay em
Ra khỏi bàn tay anh
Như người ta rót hết nước chè
Để lại chiếc ấm không trong một lần ấm rỏ!

Dù quanh chúng mình chỉ là những hàng rào đố kỵ
Giữa một đêm không trăng
Giữa một lòng chiều không đáy
Em đừng khóc làm gì
Cho nước mắt vu vơ
Dù đôi tay buông xuống
Chúng mình vẫn tin tưởng
Chúng mình vẫn say sưa
Chúng mình vẫn nhìn vào mắt nhau
Để mở một chân trời rất rộng...

Nguyên Sa


Hồn xuân

Ai biết em tôi ở chốn nào?
Má tròn đương nụ, trán vừa cao
Tiếng mùa về gọi lòng em dậy
Lơ đãng lòng tôi chẳng kịp rào

Ai biết người yêu nhỏ của tôi
Người yêu nho nhỏ trốn đâu rồi?
Bảo giùm với nhé, em tôi đó
Tròn trĩnh xinh như một quả đồi

Ngực trắng dòn như một trái rừng
Mắt thì bằng rượu, tóc bằng hương
Miệng cười bừng nở hàm răng lựu
Sáng cả trời xanh mấy dặm trường

Anh khắp rừng cao xuống lũng sâu
Tìm em, đi hái lộc xanh đầu
Trồng đâu chân đẹp tròn như cột?
Em đẹp son ngời như cổ lâu

Nghe nhịp đời lên em bỏ anh
Đua theo xuân nở rộn trăm cành
Ý mùa cũng rộn trong thân mới
Tóc rũ bờ tơ sợi liễu mành

Khách qua đường ơi! Em tôi đây
Chân em: cỏ mượt, mắt: hồ đầy
Lòng em hóa cảnh chờ anh gặp:
- Man mác hồn xuân ngọn gió hây

HUY CẬN


Em Chỉ Ước

Em không thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà

Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gửi chữ
Tay em, anh gửi vòng

Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại,
Khi bạn bè thách hái
Nửa thật, đùa trao em

Chẳng bao giờ anh khen
Áo em hôm nay đẹp
Nhưng anh không than mệt
Suốt một ngày chở em

Đến rạp hát, công viên
Sau mỗi chiều tan học
Khi xa trường em khóc
Nghĩ không còn gặp nhau

Giờ học có còn đâu
Mọi chuyện thành dĩ vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh

Em chỉ ước hai mình
Suốt một đời đi học.

Phan thị Vàng Anh


Ngập Ngừng

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ thế!

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tôi ơi, Tình có nghĩa gì đâu,
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách -- cố nhiên -- nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa...

Hồ Dzếnh


Cõi tục

Ta băng ngang bể khổ
Lòng chất đầy hỉ nộ
Nghề chi cũng nghiệp dư
Dục tâm năm bảy lỗ

Kéo thêm mối giây oan
Để đêm ngày lo toan
Em xuôi về bên nớ
Ta nhặt cánh hoa xoan

Chẳng có gì nợ nhau
Tim này chưa nhỏ máu
Lòng này chưa kịp đau
Sáu lần sáu ba sáu

Ta chờ nơi bến đợi
Cánh lá vàng bay bay
Về đâu đây người hỡi
Tình rủi hay tình may

Ta mong mối tình cho
Giọt nước mắt tròn vo
Tan vào lòng biển ái
Sầu này chưa đủ no.

Lữ Phương


Nếu Ngày Mai Mùa Đông Có Về

Nếu ngày mai mùa đông có về
Em ra phố nhớ mặc thêm áo ấm
Gió sẽ lạnh mây trời thì lãng đãng
Nắng ngập ngừng không đủ để mây tan

Đường xa quá làm sao anh về được
Những lo toan, những vụn vặt cuộc đời
Niềm mơ ước như mây trời xa tắp
Có bao giờ níu được gió trùng khơi?

Ngày có lạnh khi gió mùa chớm đổi
Bếp lửa hồng có ấm lại niềm vui
Nắng ngoài quê có vàng thêm nỗi nhớ
Ai nằm nghe tiếng lá úa ngậm ngùi?

Anh sẽ về một ngày trời trở lạnh
Một ngày trời đủ rét chỉ mình anh
Đường phố bụi anh không tìm ra lối
Trời quê xa, lặng lẽ mảnh trời xanh

Phạm Thanh Chương


Em Sắp Về Chưa

Em sắp về chưa-Em về chưa?
SàiGòn tháng sáu trời đang mưa
Chiều bên phố cũ, anh hòai vọng
Bóng nhỏ ai còn tiếng dạ, thưa…

Em sắp về chưa-Em về chưa?
Sao nghe hồn níu gió sang mùa?
Trái tim anh cũng nòi Tư Mã
Mơ áo em xanh cả bốn mùa!

Nhiều năm anh đã từng bơ vơ
Thị Nghè , Bà Chiểu sầu đong đưa
Rồi về Gò Vấp đằm nhung nhớ
Mỗi ngày lạc giữa mắt ai xưa…

Em sắp về chưa-Em về chưa?
Con gái Qui Nhơn đâu có ngờ
Nói năng nhỏ nhẹ như là Huế
Điêu đứng tình ai sáng đến khuya…

SàiGòn tháng sáu trời đang mưa
Em về lay động những ngày xưa
Anh như sa mạc hoang vu ấy
Khát chút môi em đến dại khờ…

Trần Dzạ Lữ


Chào Mưa

Chào mưa quen chừng như bỗng lạ
Bầy sẻ ngoan về dưới hiên nhà
Tặng em chuỗi hót xanh mùa hạ
Thơm mơ gần và cả mộng xa

Chào mưa những hàng mi chớp vội
Rụng rất thầm kỷ niệm ngày qua
Vẫn còn mảnh gương con giữ lại
Để dành soi nỗi nhớ phôi pha

Chào mưa chiều lang thang quên lối
Con sáo buồn đứng trú gốc me
Mơ áo trắng ngày xưa quay lại
Chắp cánh bay qua phố ngàn hoa

Chào mưa, chào mưa, chào mưa bay
Qua sông bịn rịn nào ai hay
Em về một nửa mưa bên ấy
Buồn tôi chợt nắng phía bên này .

Mường Mán


Học quên để nhớ

Học Quên để... nhớ cho nhiều
Học hờn giận để... cưng chiều đấy thôi
Học lẻ loi để... có đôi
Học ghen là để... cho người thêm yêu
Em thì xa vắng bao nhiêu
Tôi đành học cách nói điều vu vơ
Học sắc sảo để... dại khờ
Học già dặn để... ngây thơ thủa nào
Tôi giờ còn lại chiêm bao
Cố trần tục để... thanh tao kiếp người
Mải mê học khóc cho... cười
Quên hờ hững để cùng người đam mê...

Đặng Vương Hưng


Mắt buồn
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Âm trang sử lịch thu triền miên trôi

Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên ngan trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con.

Bùi Giáng


Sông và Biển

Em chưa từng thấy biển
Em chỉ biết dòng sông
Nhưng có nghe Cô dạy
Biển thì rộng hơn sông

Biển thì rộng mênh mông
Bao la biển sông mặn nồng
Một đời người như sông
Nếu ai sống cho riêng mình
Thì lòng hẹp như sông
Nếu ai sống cho muôn người
Thì lòng rộng mênh mông

Em chưa từng thấy biển
Em chỉ biết dòng sông
Nhưng có nghe Cô dạy
Đừng để lòng hẹp như sông
Hãy để lòng rộng mênh mông
Bao la biển xanh mặn nồng
Một đời người như sông
Nếu ai sống cho riêng mình
Thì lòng hẹp như sông
Nếu ai sống cho muôn người
Thì lòng rộng mênh mông

Pháp Hòa


VÔ THƯỜNG

Vạn cổ triền miên cuộc đổi dời
Kìa sông bồi lở, biển đầy vơi
Hoa đang tươi đó sao tàn vội
Trăng mới tròn đây lại khuyết rồi
Buồn kiếp bèo trôi chìm nổi mãi
Thương đời mây giạt hợp tan hoài
Tang thương chi bấy trần gian hỡi
Từng phút vô thường tôi khác tôi.

QUANG TUẤN


Gọi đời

Thời gian cát bụi phôi pha ,
Ðèn trăng lửa đóm , canh gà kêu sương .
Tơi bời bão loạn bốn phương ,
Niềm đau vở đất , sầu vươn tận trời .

Triều dâng nổi sóng trùng khơi ,
Mở trang huyền sử , giọi soi giang hà .
Người đi đứng giữa phong ba ,
Mắt nhòa ảo ảnh , lệ nhòa thiên thu .

Một thân lạc bước sa mù ,
Mơ xưa câu hát, lời ru ngọt ngào .
Trăm năm giấc ngủ chiêm bao ,
Thành xây mây khói , tan vào hư không .

Tuổi thơ mất nụ môi hồng ,
Mất cơn gió thoảng , mất giòng sông trôi.
Mưa chiều nắng sớm đầy vơi ,
Một thời nhung nhớ , một thời lặng thinh.

Hồn rong trong kiếp phiêu linh ,
Lòng se quán khách , riêng mình lẻ loi .
Cành khô buông lá về xuôi ,
Tàn đông khép lại mảnh đời phù sinh .

Rừng hoang buồn dấu rêu xanh ,
Âm vang thác đổ, thương tình nước non
. Cỏ cây rủ bóng bên nguồn ,
Rằng đây còn chút tủi hờn nhân gian .

Lê Minh Uyên


Em Chỉ Ước

Em không thể thiếu anh
Như cỏ cây thiếu nắng
Buổi học nào anh vắng
Em chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Em như người mất ngủ
Vở em anh gửi chữ
Tay em, anh gửi vòng

Chẳng tặng em hoa hồng
Chỉ vài chùm hoa dại,
Khi bạn bè thách hái
Nửa thật, đùa trao em

Chẳng bao giờ anh khen
Áo em hôm nay đẹp
Nhưng anh không than mệt
Suốt một ngày chở em

Đến rạp hát, công viên
Sau mỗi chiều tan học
Khi xa trường em khóc
Nghĩ không còn gặp nha

Giờ học có còn đâu
Mọi chuyện thành dĩ vãng
Sợ rằng anh quên lãng
Cả chuyện tình học sinh

Em chỉ ước hai mình
Suốt một đời đi học.

Phan thị Vàng Anh


Lụa

Em là lụa ở trong anh
Mỏng manh là của để dành đó nghe…
Tình nầy đâu dễ đem chia
Chạm tay lại sợ mộng kia tan tành!
Em là lụa của lòng anh
Đến đêm lại ngửi hương lành lặn thơm…
Hương tình không phấn, vô son
Mà ngan ngát suốt con đường trăm năm…

Trần Dzạ Lữ


CHIẾC ÁO DÀI XANH

Áo em mỏng-mảnh hai tà
Gói thương, gói nhớ bên nhà gửi sang
Vạt dài theo gió lang-thang
Bay trong chiều nắng mơ-màng bướm xinh
Quần em lụa trắng mới tinh
Hai tà khép kín đủ tình đoan trang.
Guốc cao, chân bước nhẹ-nhàng
Mân-mê tà áo, nắng vàng cả… thơ
Mẹ may tặng chiếc áo tơ
Xứ người manh áo phất-phơ nỗi buồn
Tiết xuân hơi lạnh còn vương
Áo bay, tà mỏng, gió luồng thịt da
Áo dài, dài đến thướt-tha
Chân em ngắn bước, quê xa khó gần
Cám ơn tình Mẹ ân-cần
Cám ơn tà áo dệt vần thơ vui

Ý Nga


Tình thơ

Bởi yêu em, anh muốn làm con dế
Gáy vang trời những buổi tối cô đơn
Con dế ngậm hạt sương tròn lóng lánh
Anh ngậm tình em đầy ắp dỗi hờn

Bởi yêu em, anh muốn làm ngọn gió
Thở tình nồng trên những phiến mây trôi
Gió thổi lửa rơm cháy bùng sức sống
Anh thổi tình nàng, nóng bỏng bờ môi

Bởi yêu em anh muốn làm con bướm
Nhuộm cánh vàng đùa với nụ hoa xuân
Hoa rụng tàn mơ, bướm phai hương phấn
Anh ướp tình thơ phai nhạt mấy lần

Bởi yêu em, anh làm phù sa đó
Ôm dòng sông thả mãi tháng ngày trôi
Phù sa lấp đầy nên đồng ruộng lúa
Anh đắp tình em bên lở, bên bồi

Vũ Minh Tuấn


Cho người tình phụ

cơm áo làm ta chạy xuôi chạy ngược
em làm ta ngồi đứng không yên
giữa chợ đời tối tăm mày mặt
ta lầm lì thành bậc thánh hiền

đời chia ta thành từng ngã rẽ
những nhánh sông đâu dễ gặp nhau
mảnh tình vỡ trôi đi tứ tán
nước chảy qua cầu còn đọng vết đau

vẫn biết tình đi là tình hết
mà sao ta cứ mãi trông tin
vết thương cũ, bỗng dưng ê ẩm
cây vẫn còn in dấu chân chim

mới hay đâu dễ gì quên được
em một thời dậy sóng đời ta
là để lại lưỡi dao oan nghiệt
cứa nát ta bằng êm ái mượt mà

rồi cũng lụy trên đường tình phiêu bạt
cũng héo hon ngày vỡ cuộc tình si
ta bấn loạn giữa triền sinh tử
em cứ ung dung dứt áo ra đi

thôi, như đã một thời phận bạc
một thời mang vết chém ngang lưng
chưa ngã xuống, tình kia cũng mất
nên nhìn đời theo những bâng khuâng

Phan Xuân Sinh


MỘT MAI TA CHẾT TRONG MƠ

Một mai ta có qua đời
Chết như cọng cỏ nằm phơi bên đường
Mộ phần nửa ánh tà dương
Nửa bờ lúa cũ, chiều nương bóng chiều
Ai qua đó mỉm môi kiêu
Nhìn bờ lúa cũ đã nhiều xác xơ
Một mai ta chết trong mơ
Áo bay mấy vạt phơ phơ bên cầu
Tay ta ướp ngọn tình sầu
Tóc ta ướt đẫm sương đầu đêm nay
Người về thả gió mưa bay
Nghiêng tà áo lụa cuối ngày đầy vơi
Một mai ta có qua đời
Nằm phơi bãi cát lưng đồi cỏ xanh
Người về sao mắt long lanh ?

Vũ Minh Tuấn


Thầm Hỏi

phải chăng đâu đó trong đời
có anh cùng bước với người, về xa ?
để tin trong chốn giang hà
sóng đau vì chút trăng tà chìm tan

phải chăng dưới núi trên ngàn
gió không ghìm nổi điệu đàn quạnh hiu ?
để cho thương nhớ đến điều
cây cao mà cũng cành xiêu đỗ hoài

anh ngồi đối bóng hôm mai
nghe trong lòng có một người quẩn quanh
để tin trong cõi tan tành
vẫn em còn giữ gìn anh ít nhiều

những gì có thể mang theo
cùng mang cho tới xế chiều, được không ?

(8-3-2011)
Hoàng Lộc


Từ Em Thiếu Phụ

Em vẫn đi về
Dòng sông ký ức
Vầng trăng đại vực
In bóng thuyền tôi

Tóc em mây trôi
Trên sông áo lụa
Thuyền tôi hạt lúa
Vàng lung linh vàng

Một chuyến đò ngang
Sông xưa mất ngủ
Từ em thiếu phụ
Lúa vàng thôi trôi

Từ em thiếu phụ
Tóc rối vánh nôi
Hồn xanh bóng phủ
U uẩn lời ru

Sông em sóng nổi
Hạt lúa thuyền tôi
Vàng không bến đậu
Mù sa bãi bồi .

Lữ Quỳnh


Kiếp Sau

Đêm qua em nằm mơ
Mẹ đem em gả chồng
Cho một chàng thi sĩ
Số chàng rất long đong

Hai vợ chồng làm thơ
Trong một gian lều cỏ
Mái dột mái cứ dột
Làm thơ vẫn làm thơ

Thơ chàng dán trên vách
Thơ em che trời mưa
Một đàn con tám đứa
Lớn lên chỉ mê thơ

Ngoài vườn đầy hoa nở
Trong lòng ngập mộng mơ
Cửa lều thường không khép
Nên Xuân đến bốn mùa

Mặc người đời mua bán
Mặc cuộc đời hơn thua
Cả nhà làm thi sĩ
Nên nghèo xác nghèo xơ

Trần Mộng Tú


Theo Chân Em

em đang vượt đường trường
qua cả ngàn cây số
một mình ngồi có buồn
tàu còn mấy trạm đỗ ?

trời hẳn nắng bên ngoài
toa em ngồi mở cửa ?
gió đường có lẻn vào
tìm đến em đứng tựa ?

em hết cài băng-đô
chắc hẳn nhiên như vậy
tóc em ngàn sợi tơ
ngàn dòng tình lộng lẫy

em nhìn những gì nào ?
lá xanh rừng đang chạy ?
nắng đang ngã màu đào ?
hương gì em đang thở ?

ta tưởng nhớ mù mờ
đoạn đường ta từng biết
thật đúng một gã khờ
đời đổi thay khác biệt

không hẳn khác hoàn toàn
ít ra là em đấy
vẫn trái tim rộn ràng
có chút ta trong đấy

lòng nghe thay mắt nhìn
rõ ràng như sờ vậy
em vẫn mắt đa tình
vẫn môi hồng run rẩy

ta theo em đường trường
hẳn em đang cảm thấy
gió hát giọng buồn buồn
hơi thơ ta đang chảy

em ngủ một chút đi
tàu chạy còn lâu lắm
thương nhớ biết làm gì
xin ru em từng dặm

Sài Gòn ra Lăng Cô
Huế xuôi luôn Quảng Trị
cho dù em đi mô
tình ta cũng theo đấy

không mong bù dở dang
chỉ ươm thêm thương nhớ
cho ngày xưa nồng nàn
những gì chúng ta có

yêu em vẫn yêu em
giống như em nói vậy
nào thử cùng gọi tên
thấy chưa, chúng ta đấy

Luân Hoán


Thơ Quỳnh

Tháng tư quỳnh mộng hoang đường
Có con gió rớt vào trường cô liêu
Lang thang qua lối phù kiều
Hoàng hôn nở tím một chiều thiết tha

Tiếng chim lảnh lót trầm ca
Tiếng lòng tôi đó thiết tha một đời
Mùa thu mây ngủ trên đồi
Nhớ vai gầy guộc vóc trời hoang mê

Tháng tư thu dọn chỗ nằm
Gối chăn còn xót vết chàm giấc mơ
Một vì sao chết bơ vơ
Nên mộng tôi héo một bờ vực sâu

Em ngồi tóc rẽ ngàn sau
Cho sông nhớ suối về đau vạn ngày
Tháng tư mộng nhỏ thu phai
Chờ mong chín đỏ đủ dài thiên thu

Lê Nguyên Tịnh


MỘT THỜI..... GOM VỀ..

Một thời em đến trường
Một thời áo trắng bay
Một thời khua guốc mộc
Một thời má hây hây..

Tuổi nào nhiều mơ mộng?
Tuổi nào lắm dỗi hờn?
Tuổi nào mang nỗi nhớ?
Tuổi nào sẽ cô đơn???

Tìm lại chút hương nồng
Tìm lại tuổi thơ ngây
Tìm lại trong ký ức
Tìm lại hương nồng say..

Bao giờ về thăm lại
Bao giờ thấy đồi nương
Bao giờ thăm phố Núi
Bao giờ hết nhớ thương..

Gom về kỷ niệm còn
Gom về những vấn vương
Gom về bao nỗi nhớ
Gom về từng con đường..

MỘT THỜI lắm mộng mơ
TUỔI NÀO hết đợi chờ
TÌM LẠI hương nồng cũ
BAO GIỜ vơi nỗi nhớ
GOM VỀ mối tình thơ..

Modesto 29/11/07
Hồ Duy Hạ


Ôi Những Cánh Hoa

Bạn tôi gửi tôi xem nhiều ảnh chụp
bạn đời anh ra nghĩa trang.
Tôi mở e mail, nhìn, lẵng lặng.

Một hàng người tiễn trắng khăn tang,
nhiều người đưa tiễn, bà con, chắc?
Lau mắt, chắc là cay khói nhang?

Bạn đời của bạn tôi yên giấc.
Cỏ rất là xanh, hoa rất vàng.
Và bạn của tôi thì mắt đỏ
khi vầng mây trắng chợt bay ngang…

Tôi xóa e mail. Tôi nhắm mắt.
Sững sờ, nước mắt của tôi sa.
Hai mươi năm gặp quê người lạ,
đời rụng dần như những cánh hoa…

Trần Vấn Lệ


CON GÌ ĐÂY? CÂY GÌ KIA?

Anh gọi em “Con Nhỏ”
(Con? Ai bỏ giữa... đường?
Làm như gà, vịt, thỏ
Gọi thế ai thèm thương?)

Vậy mà tình dám tỏ?
Vậy mà Cung dám giương?
Bắn người dưng, khác họ
Coi chừng bị… say hương

Ừ! Thì làm Cô Nhỏ
“Cô” đàng hoàng nghe chưa?
Như em gái anh đó
(Cháu, con xin nhớ chừa)

Từ nay đừng nhăn nhó
Đừng nói chuyện khó ưa
Tình nguyện làm cây cỏ
Thì phải nhớ... dạ thưa

Mỗi ngày em ra ngõ
Sẽ tưới một... nụ cười
Cây Si em không bỏ
Mai này rồi sẽ... tươi

Chờ em thành... người lớn
Mới hiểu nghĩa chữ yêu
Con nít chưa dám giỡn
Biết chưa Chàng-Tự-Kiêu?

Lá Si chưa mơn mỡn
Còn phải…chờ thêm nhiều
Chờ… mai Cây Si… lớn
Tình em rồi sẽ... xiêu

Á Nghi


Nếu Ngày Mai Em Không Làm Thơ Nữa

Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
Cuộc sống trở về bình yên
Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm
Không nỗi khổ, không niềm vui kinh ngạc

Trận mưa xuân dẫu làm ướt áo
Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu
Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau
Không xôn xao khi nắng hè đến sớm

Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỉ niệm
Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi.

Gió thổi nơi này không lạnh tới nới kia
Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo
Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu
Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa
Em không còn thấy nhớ những sân ga
Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến
Khát vọng anh dẫu hoà trong sóng biển
Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư

Một ngày nào đọc lại dòng thơ
Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc
Chất men nào làm em choáng váng
Cũng phai dần theo những tháng năm xa.
Như hòm thư không còn một phong thư
Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi mùa mây phiêu bạt.
ơi trời xanh - xin trả cho vô tận
Trời không xanh trong đáy mắt em xanh
Và trong em không thể còn anh.
Nếu ngày mai em không làm thơ nữa

Xuân Quỳnh


VÔ THƯỜNG

Đời có vô thường
Nên mông lung ngày tháng
Người có vô chừng
Nên triền miên lãng đãng

Khi bóng chiều đi qua
Kéo theo người đi xa
Có linh hồn bất định
Có linh hồn nở hoa

Trên bước đường thiền hạnh
Hằn từng dấu chân sen
Vượt vô minh hiễn thánh
Ta ngộ nhất tự duyên

Như con sâu hốc núi
Tìm đường về phố vui
Phố hừng hực tam muội
Sâu quay gót ngậm ngùi

Từ cội cây chim hót
Bài uẩn khúc quê hương
Tâm như dòng sông ngọt
Biến giọt đắng vô thường!

NGHIÊU MINH


TRĂNG

Trăng ở bên này sông
Đêm đêm còn một nửa
Nửa kia vàng thương nhớ
Ai gửi nước xuôi giòng

Trăng ở bên kia sông
Đêm đêm mòn nước chảy
Ai có về bên ấy
Cho gửi nỗi chờ mong

Trăng hai bên bờ sông
Đêm đầy rồi đêm khuyết
Nỗi niềm nào ai biết
Chỉ thấy trăng mãi còn...

NGUYỄN NHƯ MÂY


dặn theo con gái

con về thăm Tết quê
nhớ thắp hương mộ Nội
ba không có con trai
nên nhờ con, con gái !

ba bất hiếu vi đại
chắc con cũng biết rồi
ghé lạy nhà thờ Tổ
hiếu giùm ba chút thôi !

quà là quà tân niên
con trao từng cô chú
của ít - lòng con thêm
những ân cần thăm hỏi !

còn quà riêng - nhớ kỹ
chớ dại mở ra coi
chớ nói gì với mẹ
mà cửa nhà không vui...

hoàng lộc
(24-1-2011)


CHIỀU CUỐI NĂM

Gió thổi buổi chiều của gió
Tôi ngồi nhìn nắng cuối năm
Tóc nhạt, áo phai đầu phố
Người xa mấy cõi mù tăm

Cây dài một đời nghiêng bóng
Vẫn không che hết con đường
Tình yêu nửa đời còn mộng
Gối đầu làm bụi tha phương

Chợt thấy mùa rơi trên lá
Thời gian đi rất vô tình
Tôi nhìn tôi con mắt lạ
Trở về hồn cũng vắng tanh

Một chút buồn se vai áo
Tiếng chim theo nắng qua trời
Tìm nhặt bóng người hư ảo
Thả về trong gió mùa rơi

Mai lại thương em xa hút
Nơi đầu viễn phố mây bay
Chỉ gởi về tôi đôi mắt
Nụ cười khi nắm bàn tay.

Từ Kế Tường


Quỳnh Hương
Một Ðóa Vùi Lau Lách


Chiều ba mươi Tết lạnh, về không
Nắng ở trên mây rụng cuối lòng
Nhà ai tiếng pháo mơ hồ vắng
Em từ âm vọng buổi tàn đông?

Cuối một năm hay cuối một đời
Cuối thời trai trẻ biết rong chơi
Từ đây nước đã khô thành cát
Hết một con sông mạch máu người

Bóng lạ gương soi buồn lặng thấm
Sầu che tóc rũ mắt không hồn
Nắng biệt bên trời mây chợt trắng
Lòng đêm cao tới mộng vô thường.

Hết một năm có gì rộn rã
Vậy sao lòng vẫn thấy dửng dưng
Mầu xanh dẫy chết trên cành lá
Tình ái ban sơ khép nửa chừng

Khói sóng chưa tan đường mịt gió
Chiều đi quanh một vẻ thờ ơ
Bóng đuổi tinh vân dài mấy phía
Ðời khôn nguôi một phút ơ hờ

Rồi sẽ không tìm ra nữa đâu
Ngày xanh ôm mặt nhật qua cầu
Quỳnh hương một đóa vùi lau lách
Cồn xa cát lạnh biết nằm đau.

Hoàng Xuân Sơn


Vua Bếp

Hăm ba tết Táo lên trời
Nhọ nhem mà thoắt được người tôn vinh
Lấy tro làm gốc dân tình
Khói um góc bếp triều đình đầu rau
Một niềm bồ hóng mai sau
Đứng nghiêng ba góc chụm nhau bảo hoàng
Trấu vun đống rấm ngai vàng
Gù lưng vua đội một làng nồi niêu
Nặn ra bởi đất đã nhiều
Ai mà chịu lửa thử liều làm vua ?
Ngồi cai trị thật hay đùa
Để que cời mặc sức lùa rạ rơm ?
Gửi hồn theo gạo vào cơm
Ăn than, uống lửa chẳng gờm cướp ngôi
Ngước lên trời nhọ đít nồi
Đầu rau quên chuyện mình ngồi làm vua

Trần Mạnh Hảo


Khúc Tháng Giêng

Tháng giêng nhớ con đường ban đêm
Có người đếm từng trang bóng tối
Đầu năm sao tình như trái đắng
Viết những câu thơ nhớ môi hiền

Tháng giêng anh làm người quét lá
Gom hết vào lòng những đợi chờ
Sân anh buồn hiu ngọn gió chướng
Chỗ ngồi năm xưa, ghế hư vô

Tháng giêng anh làm cành cây khô
Để chiều phơi lên một vạt nắng
Cho đời anh một niềm tương tư
Dẫu mãi đợi chờ trong tuyệt vọng

Tháng giêng anh nhớ những dấu chân
Hình như em để lại vết thương cũ
Âm thầm thôi như bóng thiên thu
Giấu trong lòng anh những đêm gió

Tháng giêng nhớ má lúm đồng tiền
Nỗi nhớ vẫn sâu như đáy vực
Anh quẩy trên vai đầy bóng tối
Đi, về lận đận đợi người thôi

Lê Nguyên Tịnh.


Mưa Buồn Dốc Nhỏ

Ta về trên dốc nhỏ
Con dốc buồn lưa thưa
Ta vào trong quán trọ
Nhớ người yêu năm xưa

Áo sờn vai vương bụi
Chân dẫm cát xa mù
Hồn ngất ngây vọng tưởng
Nhớ dáng em ngày xưa

Áo dài che vai nhỏ
Tóc buông dài đong đưa
Buổi chiều ngang phố chợ
Em nhạt nhòa trong mưa

Mưa mang sầu chất ngất
Cho người về mộng mơ
Gió thổi sầu ly biệt
Ta xa nhau trời mưa

Đặng Xuân Mai


Nỗi Buồn Con Gái

Mình ơi ! Thành phố chiều nay gió
Thành phố chiều nay mưa bay mau
Tôi một mình ngồi trong quán nhỏ
Nghe tiếng mưa buồn lại nhớ nhau

Thân gầy áo mỏng nghe chừng lạnh
Thiếu vòng tay mình che ấm xưa
Từ thuở mình đi thương mòn mỏi
Ðời cứ vô tình chuyện đón đưa

Bao giờ gặp được chiều mưa cũ
Ngắm bóng hoàng hôn một thuở nào
Tìm lại một thời con gái đẹp
Mình đi không nhớ tháng năm sao ?

Bao giờ trở lại thời hoa mộng
Tay khoác vai nhau dạo phố chiều
Theo những con đường nhiều lá rụng
Tóc mình đan từng ngón tay yêu

Mình ơi ! Mưa cứ bay vào mắt
Mình có còn không như thuở xưa ?
Tôi về tóc rối bù che mặt
Nghe cả tâm hồn cũng gió mưa !

Trần Hoan Trinh


Gởi Anh

Em ngồi hóa đá thành thơ
Trả anh ngày tháng anh chờ lúc yêu …

Em ngồi hóa đá thành chiều
Trả anh cái nụ hôn liều ngày xưa …

Em ngồi hóa đá thành mưa
Trả anh cái phút anh đưa qua cầu…

Xa nào anh có hay đâu
Đá từ lúc ấy bắt đầu hóa em!!!

Thu Nguyệt


CHIỀU MƯA UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH

thì cứ giận hờn cho đỏ mặt
em về mưa bụi rớt trên vai
ta đã quen rồi cơn độc ẩm
một mình ngồi ngắm gió mưa bay

quán cóc không em hình như lạnh
chẳng hề, có rượu ấm lên thôi
uống thêm ly nữa nghe bằng hữu
ta nói mình nghe cũng đã đời

rót tiếp cho mình ly rượu lạt
có buồn thì cũng chỉ mình thôi
chắc tại cơn mưa chiều bất chợt
hồn ta phủ ướt đám mây trôi

ta khốn khổ nên cả đời quanh quẩn
bên cối xay chữ nghĩa đã rã rời
không vượt được cái bóng mình bé nhỏ
không tự mình bức phá cuộc rong chơi

mưa dứt hột, rượu rơi cay mắt
nhậu một mình thiên hạ thấy kinh
ta chợt thấy cuộc đời phi lý
lỡ chết mà chưa - Rượu Một Mình...

Hồ Chí Bửu
( Xuống Núi-NXB/VN-2005)


Thơ Phạm Thiên Thư

Đồi Cù

Thả gót giầy lãng đãng bên hồ
Trên đồi Cù thông rụng lá khô
Cơn sương trắng lùa ta mải miết
Xuống ven bờ phi hữu phi vô

Đan áo

Em ngồi đan chiếc áo len xanh
Hẹn gió thu về gửi tặng anh
Rồi bỏ đó em vào thiên cổ
Anh một đời ngóng áo thiên thanh.

Phơi áo

Xưa em phơi áo giữa thu phong
Lá vàng cài trên lụa rực hồng
Nay áo đã cuốn về thiên cổ
Lá vàng bay lạnh nỗi niềm không.

Liễu Biếc

Mây xám lang thang trở bước về
Nghe đâu lá rụng chạnh hồn quê
Lại thăm ngõ cũ đôi nhành liễu
Liễu vẫn chờ ai xõa tóc thề .


Nỗi Buồn Con Gái

Mình ơi ! Thành phố chiều nay gió
Thành phố chiều nay mưa bay mau
Tôi một mình ngồi trong quán nhỏ
Nghe tiếng mưa buồn lại nhớ nhau

Thân gầy áo mỏng nghe chừng lạnh
Thiếu vòng tay mình che ấm xưa
Từ thuở mình đi thương mòn mỏi
Ðời cứ vô tình chuyện đón đưa

Bao giờ gặp được chiều mưa cũ
Ngắm bóng hoàng hôn một thuở nào
Tìm lại một thời con gái đẹp
Mình đi không nhớ tháng năm sao ?

Bao giờ trở lại thời hoa mộng
Tay khoác vai nhau dạo phố chiều
Theo những con đường nhiều lá rụng
Tóc mình đan từng ngón tay yêu

Mình ơi ! Mưa cứ bay vào mắt
Mình có còn không như thuở xưa ?
Tôi về tóc rối bù che mặt
Nghe cả tâm hồn cũng gió mưa !

Trần Hoan Trinh


Men Đắng Mùa Thu

buồn đi qua như mùa thu rụng
giọng hát chiều quán nhỏ thênh thang
em ngẩng mặt màu vàng của lá
nghe lời ru vọng lại bàng hoàng

em ngẩng mặt thắp chiều lấp lánh
thuở vàng xưa xa lắc bên đời
bàn tay lạnh tìm xuân ngơ ngẩn
dấu mỏi mòn cũng đủ hụt hơi

bàn tay lạnh cô đơn ngày tháng
tiếng gọi thu xao xác bóng chiều
chim mỏi cánh trở về với mộng
rớt qua ngày những giọt buồn hiu

chim mỏi cánh mịt mù dĩ vãng
ngỏ trăng nào một thủa chia xa
nghe thu về lại trong men đắng
khản giọng tìm nhau tiếng vỡ oà

Mạc Phương Đình




Khi Về

(Khi về đổi họ thay tên
Núi trùng bóng tủi sông ghe cạn giòng).


Sông nào còn chảy đợi
Ta về gội tóc mây
Đường nào còn nằm đợi
Ta về in dấu giày

Núi nào còn vững đợi
Ta về dựa lưng đơn
Trăng nào còn sáng đợi
Ta về soi mặt buồn

Mái tranh nào đứng đợi
Ta về nhóm lửa xưa
Gối chăn nào ấm đợi
Ta về ủ hương thừa

Sân trường nào vẫn đợi
Ta về nhặt tuổi thơ
Giáo đường nào mở đợi
Ta về hồn dại khờ

Bạn bè nào còn đợi
Ta về từ ăn năn
Người tình nào còn đợi
Ta về khóc trong lòng

Trần Mộng Tú
(Thơ Trần Mộng Tú, Người Việt 1990)


Khúc hát rời Nho Quế

Sông chiều
nhiều nắng mỏng
giang hồ ngồi nhớ mênh mông quê nhà...

Cầu nát
Tôi ở bên bờ ngơ ngác
lòng đục nghẹn ngào trước nước quá trong
Lũ trẻ chăn dê thản nhiên qua sông

Em vớt củi giữa dòng
váy em ướt đẫm
phơi củi bằng nắng,
váy lay gió rồi khô,
em hong phận người thương khó bằng gì ?

Người lẻ bảy ngày ngồi đây muốn khóc
Sông chảy một mình giữa đá, buồn không ?

Nguyễn Ngọc Tư


Tự Thú

Ta hiền như cục đất
Thiên hạ tưởng là ngầu
Làm thơ thì đầy rượu
Thực tế có gì đâu?

Cơm áo cùng kẻ chợ
Cứ tưởng ta giang hồ
Lòng trong đâu có đục
Mắt buồn cõi phù hư…

Hồ nghi ta sát gái
Đâu biết ta thất tình?
Có khi ứa nước mắt
Vì con sáo sang sông!

Mười năm lỡ áo rách
Nơi xứ lạ quê người
Hồ nghi ta kẻ cắp
Thật tình thèm rong chơi…

Ta hiền nên chẳng vui
Giữa bon chen chợ đời
Ôm đàn mà hát hỏng
Lang thang bóng bên trời!

Mùa xuân lại về ngồi
Hiên xưa mà nhớ mẹ
Nhiều năm con đi biệt
Chữ hiếu quăng đâu rồi?

Trần Dzạ Lữ
(SàiGòn tháng 10 năm 2010)


Chiều Mưa Bay

Sân ga chiều mưa bay
Nhìn em không dám nói
Nhìn em không dám nói

Tình riêng dìu nhau sầu
Cầm tay em giá lạnh
Sân ga chiều mưa mau

Trời không thương hai đứa
Mưa giăng mờ chuyến tàu
Làm sao anh cúi mặt
Làm sao còn thấy nhau

Em ơi trời giá lạnh
Mưa giăng mờ chuyến tàu
Đèn thắp buồn ga nhỏ
Biết bao giờ thấy nhau

Kèn trầm run tiếng thở
Chiều đưa em lên tàu
Mưa sao bằng nước mắt
Em khóc chiều hôm nay

Tàu đi người ở lại
Buồn rưng rưng phương này
Tàu đi sầu để lại
Ga nhỏ còn mưa bay

Kim Tuấn


Một thước ao quê

Có thoáng mênh mông
Là trời và nước
Có tới bao la
Của vạt nắng hồng

Có em biết yêu
Quê mình một thước
Có bông lúa rung
Từng gánh hương đồng

Có thật trẻ trung
Lá xuồng tuổi nhỏ
Cắm cây sào tre
Vào bóng trưa hè

Con sóng giản ra
Từng vòng lãng mạn
Trôi em lênh đênh
Một góc quê nhà.

Phan Ni Tấn


TÁO ĐỎ

Em đi trong vườn táo
tháng mười mưa phùn rơi
những nhánh táo mầu đỏ
treo chùm quả mặt trời

tháng mười mưa rất nhỏ
táo rơi dưới gốc cây
như những quả cầu lửa
lăn dưới gót chân ai

tháng mười mùa táo rụng
thơm phủ mặt đất nâu
mùa thu và táo đỏ
đang thì thầm hỏi nhau

táo đỏ trước mùa thu
hay mùa thu đỏ trước

em đứng giữa đất trời
nghe hơi mùa thu thở
nhặt một quả táo lên
trái tim em nhuộm đỏ

em đi trong vườn táo
dưới cơn mưa tháng mười
hỏi anh nơi xa đó
có biết thu vừa rơi

thu mang cả vườn táo
theo tháng mười đi xa
có trái táo rất đỏ
lăn giữa cuộc tình ta.

(Mùa hái táo ở Seattle-Tháng10/2010)
Trần Mộng Tú


với con đường

con đường anh đi qua
những khi buồn ngó lại
biết đi quá chừng xa
bước mỗi ngày mỗi oải

hai bên triền núi dựng
gió lớn cứ thổi về
gào hao hơi tắt tiếng
cũng làm sao em nghe ?

một đời anh lơ đễnh
lơ mơ mấy mối tình
được và thua tận mạng
con đường thêm điêu linh

biết em chừng đã muộn ?
(thiệt đã muộn mất rồi !)
trăng thề kia xế bóng
khuya tàn sao đổi ngôi

con đường anh đi qua
bước chân chừng đã chậm
núi cao rừng cũng già
lưng còng thêm những nặng

10-2010
hoàng lộc


TÌNH TAN

Dưới thung lũng gió
Có động hoa vàng
Tình như ngọn cỏ
Dấu giầy ai mang

Anh như hòn sỏi
Rơi xuống hồ thu
Em là cơn gió
Bay đi mịt mù

Nếu ai có hỏi
Thung lũng tình yêu
Tình ta đã chết
Trong cơn mê chiều

Chỉ còn xác lá
Trong cội rong rêu
Nằm bên hòn cuội
Bay theo gió chiều

Xuân Mai


CHIỀU Ở TÂN ĐỊNH

Chiều Tân Định rưng rưng phượng đỏ.
Đỏ gió mùa khô. Đỏ mắt mình.
Rượu đỏ trên tay tràn nỗi nhớ.
Hoàng hôn nào hoàng hôn trong tranh.

Đường thuốc lá chiều nay vắng bạn.
Một ly mình.Và một ly không.
Điếu thuốc lá ngậm hòai thấy nhạt.
Khói lang thang khói cũng ngập ngừng.

Quán hoa giấy chiều nay lảng đảng
Uống ngụm nắng tàn trong chiếc ly không.

Sài Gòn, 1990
Lữ Quỳnh


CON ĐƯỜNG

Con đường em có lần xe đạp
Mùa hoa tràm nở ghé thăm tôi
Con đường chưa biết thời thơ mộng
Nằm đợi người đi hết nửa đời

Con đường tôi thuộc từng viên sỏi
Chạm rất vô tình dưới bánh xe
Trưa nắng hàng tràm tôi mới hiểu
Những nhánh tràm khô sợ nắng hè

Con đường đá trải thời niên thiếu
Sắp tết tràm nghiêng xanh tóc em
Tôi qua mùng mấy còn lưu luyến
Câu chúc hiền như mây tháng giêng

Con đường mới đó mà lâu lắm
Hàng tràm đứng đợi đã bao năm
Con đường em có lần xe đạp
Mùa hoa tràm nở có về thăm ?

Lâm Hảo Khôi




Vô đề

Chỉ một con sóng nhỏ
Cũng mang bao nỗi buồn
Biển dài và rộng thế
Chắc gì không cô đơn.

Đừng tưởng là vách đá
Im lìm không biết đau
Đá nhận vào lòng sâu
Mỗi vết hằn của sóng.

(Không nhớ tên tác giả)


Sông và biển

Nếu sông không chảy đến
Làm sao biển thắm sâu ?
Nếu biển không đón nhận
Sông biết chãy về đâu ?

Vạn Lộc


Công cống

Công cống nhỏ.
Công cống xinh.
Công cống ẩn mình trong tổ
Vòng xoáy nhỏ xinh xinh

Vậy mà không bỏ.
Vậy mà chẳng tha.
Giứt sợi tóc nhử nhử
Chú chàng quắp lấy ha ha.

Trẻ thơ ngây thơ độc ác.
Bắt cho tận tuyệt mới thôi.
Chơi đã rồi quên rồi bỏ.
Ai thương công cống tí hon ?

Nguyễn Quốc Đoan (16.2.2004)



Đường khuya trở bước

Tôi đến đêm xưa, Em vắng nhà,
Trăng vàng, mây bạc, sầu như hoa .
Tôi từ viễn phố rời chân lại,
Chỉ thấy sương nhiều như lệ sa .

Ở cũng bâng khuâng, đi chẳng đành,
Đêm trời, sao cũ sáng long lanh.
Lòng ta ngẫm truyện mười phương vậy:
Người gái khuê phòng kia mắt xanh?

Tôi cũng chưa đi hết dặm đường,
Đời dài, mới đến nửa sầu thương.
Một đêm trở bước cho lòng nghĩ,
Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương.

Đinh Hùng



ĐAU

Tôi nằm bệnh viện đã hai ngày
Chẳng có ai ngoài đôi cánh tay
Để chính mình xô cơn bão cạn
Hay là tự đỡ nỗi đau đầy
Sáng nhìn bác sĩ truy căn bịnh
Tối ngó hoàng hôn đổi sắc mây
Vừa mới hồng môi, nay xám mắt
Mênh mang tâm sự bóng hao gầy

Cali, July 20, 2010
Cao Mỵ Nhân



GÁNH NƯỚC

Dây thừng múc nước giếng trong
Anh bện cho chặt, em không giật mình
Nắng xuyên khe lá, tội tình
Trộm nhìn em, nhớ giữ, mình… mình hay
Đừng dùng dây nhựa, tuột tay
Gàu rơi, tai… vách*; kẻ hay, người cười.

Á Nghi, 28.8.2008.