Có người so sánh nhân sinh là một chuyến lữ hành, phải trải qua những lần lên xuống xe, cũng thường xuyên phát sinh những sự cố, có lúc là niềm vui ngoài ý muốn, có khi là nỗi đau khắc cốt ghi tâm…
Con người thường truy cầu rất nhiều thứ, nhưng điều chúng ta thực sự cần lại rất ít. Tục ngữ có câu: “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn”. Nhân sinh, không ngoài hai chữ “danh lợi”.
Nói là như thế, nhưng đối với chữ “lợi”, mọi người thường cảm thán: “Tiền tài là vật ngoài thân, khi sinh không mang theo đến, khi chết cũng không mang theo đi”. Con người đến thế gian trần truồng, ra đi cũng trần truồng, dù là quan lại quyền quý hay dân chúng hèn mọn, ở điểm này, trời cao rất công bằng.
Ngược lại là chữ “danh”, ngạn ngữ nói: “Nhạn chết lưu thanh, người chết lưu danh”. Những vĩ nhân như anh hùng hào kiệt, nhà khoa học, nghệ sĩ… những người tinh anh này cả đời đã để lại những tư tưởng sáng chói, chiến công hiển hách, hoặc văn chương hoa mỹ hay giai điệu đẹp đẽ…
Bọn họ đã cống hiến rất nhiều cho nhân loại, tên tuổi lưu lại trong sử sách, là tượng đài mà thế nhân muôn đời ngưỡng mộ, vĩnh viễn không bao giờ bị quên lãng.
Nhưng trong cuộc sống, vĩ nhân dù sao cũng là số ít, phần nhiều vẫn là phàm phu tục tử như chúng ta. Người phàm khi còn sống, không sáng tạo ra của cải cho nhân loại, cũng không cống hiến được gì nhiều cho xã hội, sống một cuộc đời bình thường yên ổn, nhẹ nhàng mà đến, nhẹ nhàng mà đi, không mang theo cái gì, cũng không để lại cái gì.
Như vậy, chẳng lẽ cuộc đời của người phàm thì không có ý nghĩa gì sao? Không phải như thế, Thượng Đế sáng tạo ra nhân loại, ngoại trừ số ít tinh anh, phần lớn là người tầm thường. Thượng Đế đã sáng tạo ra phần lớn phàm phu, như vậy, người phàm cũng có ý nghĩa sống của họ.
Thượng Đế lúc sáng tạo nhân loại, càng thiên vị những người bình thường. Ngài ban cho số ít tinh anh năng lực thay đổi, sáng tạo ra cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng lại để cho những người bình thường tận hưởng cuộc sống tốt đẹp đó.
Thượng Đế mặc dù không cho phàm nhân năng lực vượt trội, nhưng lại ban cho chúng ta một trái tim đầy tình yêu: yêu người thân, yêu bạn bè, yêu cái đẹp, yêu hoa cỏ…, có một tấm lòng yêu mến như vậy, nhân sinh cả đời đều sống trong hạnh phúc vui sướng.
Thượng Đế mặc dù không cho phàm nhân năng lực vượt trội, nhưng lại ban cho chúng ta một trái tim đầy tình yêu.
Cho dù trong đời có đủ đắng cay ngọt bùi, đó là Thượng Đế thêm gia vị cho cuộc sống con người thôi, khiến cho cuộc đời thêm nhiều ý nghĩa, muôn màu muôn vẻ, lại còn được tận hưởng hết thảy thân tình, tình bạn và tình yêu, thỏa thích hưởng thụ vật chất cùng đời sống tinh thần mà những người tinh anh đã tạo ra.
Nhân sinh, mang theo tình cảm của người thân và bạn bè mỉm cười nơi cửu tuyền, để lại tình yêu của mình giữa trần thế, cái này cũng có thể xem là ý nghĩa của sinh mệnh. Cuộc sống như thế không tốt đẹp sao?
Nhân sinh, mang đi cái gì, để lại cái gì? Có lẽ chúng ta nên biết rõ. Dùng trái tim yêu mến mà Thượng Đế ban cho chúng ta để đối xử tử tế với xã hội, với người khác và với chính mình. Bởi vì bạn cho đi bao nhiêu yêu thương, thì sẽ nhận lại bấy nhiêu yêu thương.
Nhân sinh, chẳng phải là biến những điều ngắn ngủi trở thành vĩnh cửu sao? Muốn làm được điều đó, cần phải hiểu được trân trọng những thứ ngắn ngủi và vĩnh cửu.